hàng tựa lưng vào chiếc ghế được chạm trổ hết sức tinh xảo và nạm đủ thứ loại đá quý, đầu hơi gục sang một bên. Thật chỉ còn mỗi mình ta sao? Trên cõi đời này…chỉ còn mỗi mình ta…. Chàng nhắm mắt lại. Cánh đồng bồ công anh hiện ra. Trắng xoá. Mỗi cách hoa như một sợi chỉ mảnh bám hờ vào nhụy, chỉ chực chờ theo gió bay đi… Đâu đó có tiếng cười. Một cô bé và hai cậu bé. Rượt đuổi nhau. . Tiếng cười… . . Giòn tan… . . . “Có muốn ký giao kèo với ta không?” “Ngươi là…quỷ à?!” – chàng nhìn thẳng vào cái bóng đen lờ mờ trước mặt mình, hơi thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi ngay lập tức, ánh mắt chàng trở nên vô cảm như thường ngày – “không ngờ ngươi có thể vào được tận đây.” “Ngươi bình tĩnh hơn ta nghĩ! Quả xứng với thân phận của mình” – cái bóng đen uốn éo trước mặt chàng, vẫn không thể tạo một hình dạng cụ thể nào cả – “Tên Đại Tư Tế ấy chết rồi, gã mới nhậm chức chỉ là đồ bỏ. Thế nào? Muốn chứ?” “Ta…” ========== Lâu lắm rồi, có một khoảng thời gian loài người chìm đắm trong chán nản và thất vọng. Mọi thứ trở nên đen tối. Để giúp họ lấy lại niềm tin, những người kể chuyện kể lại cho họ nghe những câu chuyện xa xưa. Chánh luôn thắng tà. Trắng và đen là hai màu duy nhất. Thêm bớt và lược bỏ. Người biết chuyện im lặng. Kẻ không biết thêu dệt tin đồn. Những tội ác được che giấu. Những nhân vật chính không được kể tên… Truyện cổ tích được hình thành ========== [1] “Y.U.U.Y.A. Cậu đi chết đi!” Hắn tức tối hét lên, kèm theo đó là một tiếng “bốp” phát ra do cuốn sách trong tay hắn hạ cánh trên đầu cái tên đáng ghét tóc nâu. “Đau. Làm gì mạnh tay dữ vậy, bé cưng?” “Làm ơn nhớ cho tôi cao hơn cậu một cái đầu!” – hắn lại hét lên, và đương nhiên là kèm theo một tiếng “bốp” nữa. “À đúng hen, vậy thì là anh yêu!” – cậu nháy mắt trêu. “Bé cưng nè! Anh yêu nè!” Thế là một loạt những tiếng “bốp”, “chát”, “rầm” vang lên náo động cả lớp học. Hắn thì cầm sách đập tới tấp, vừa đập vừa mắng. Cậu thì đưa tay lên đỡ. Những nhân khác lập tức tránh xa vùng cận chiến. (Ngu sao đứng đó ^_^) Sau một hồi đập cậu đến mỏi tay, hắn quăng cuốn sách lên bàn, mặt hầm hầm bỏ ra khỏi lớp, không quên tặng lại cho cậu một ánh mắt hình viên đạn. Cậu chỉ cười cười nói theo “Cẩn thận coi chừng vấp hột … bụi té nha!” Hắn có nghe cậu nói câu đó. Chắc chắn. Nhưng hắn chả buồn quay đầu ngó lại, miệng rủa lầm bầm “tên chết tiệt” “Nè, ngưỡng mộ quá đi!” – một tên trong lớp choàng cổ cậu từ phía sau. “Đúng đó, trước giờ chỉ mỗi mày là dám chọc giận nó thôi” – tên ngồi trên quay xuống, ôm cái lưng ghế nhìn cậu. “Ừ, mà sao nó không xử mày nhỉ? Gặp người khác thì nhẹ nhất cũng đang tâm tình với bác sĩ rồi!?” – một tên khác kéo ghế lại ngồi cạnh cậu, thắc mắc. “Vì tao giống một người” – cậu nhìn xuống mặt bàn, nói lí nhí “Gì?” – ba tên kia đồng loạt hỏi lại vì không nghe ra được câu trả lời của cậu. “Ờ thì tao biết chít liền á!” – cậu nhe răng cười đáp lại. “Mà nè, mày làm gì mà nãy nó đập mày dữ vậy?” – một trong ba tên hỏi. “Ồ, tao chỉ lỡ tay vẽ trái tim vào cục gôm của nó. Vậy thôi!” “Ha, nhìn mặt mày mà “lỡ tay” tao đi đầu xuống đất!” “Đúng, mà sao mày hay chọc tức nó quá vậy?” “À, tại vì…” – câu cố tình ngân dài câu nói, giọng ngập ngừng, lưỡng lự cho bọn kia hồi hộp chơi – “Tại vì….bí mật! Hehe!” Cậu kết thúc câu nói một cách “có duyên” đến nỗi ba tên kia nhẹ nhàng mỉm cười và cùng xông vào … đập cậu một lượt. (Tên này khoái bị đập?) “Làm ơn tránh chỗ, có giỡn thì đi chỗ khác dùm!” – hắn đã trở vào lớp, trong tay cầm một cục gôm mới toanh, ngọn lửa vẫn còn bùng bùng cháy trong mắt hắn. Và dĩ nhiên, ba tên kia lập tức … chạy tháo thân, chả dám quay lại nhìn. Hắn hậm hực ngồi xuống chỗ mình, chả thèm ngó tới cái bản mặt khó ưa của thằng cha bàn bên cạnh, cũng tức là cậu. Cậu chống tay lên bàn, nghiêng mặt nhìn hắn mỉm cười. Chọc hắn khiến cậu thấy rất vui. Hắn, Ian Sanders, cậu ấm của tập đoàn kinh doanh nhà hàng – khách sạn thuộc vào loại lớn nhất Nhật Bản. Hắn đẹp trai và tài giỏi. Bọn con gái trong trường xem hắn như “Hoàng Tử”. Có điều hắn rất ít nói và khó gần, thậm chí có phần đáng sợ. Chỉ cần hắn lườm một cái là có khối đứa run như cầy sấy. Năm hắn học lớp 7 có sáu tên học sinh cá biệt lực lưỡng cao to gọi hắn ra vì một lý do nào đấy. Và khi cuộc “gặp gỡ” đó kết thúc, người ta thấy hắn bị trầy một vết nhỏ xíu, còn sáu “đại ca” kia phải đến ba tháng sau mới lết ra khỏi bệnh viện được. Đương nhiên hắn không hề bị phạt gì cả, vì hắn chỉ “tự vệ” thôi mà. (Ai biểu 6 thằng đó ngu). Kể từ đó mọi người đều ngán hắn, không ai dám chọc giận hắn. Thỉnh thoảng cũng có vài “đại ca” muốn xử hắn, nhưng kết quả thì hẳn mọi người đều đã biết. Tuy nhiên, hắn không phải là học sinh cá biệt hay khoái mấy trò bạo lực. Hắn là kẻ luôn dẫn đầu trong bảng xếp hạng của trường và được xem là người có khả năng lãnh đạo tốt. Bằng chứng là kẻ đang nắm giữ chức hội trưởng hội học sinh không ai khác ngoài hắn. Còn cậu, Yuuya Arisawa, cũng là con của một gia đình giàu có (mặc dù không bằng Ian). Cha cậu là một kiến trúc sư danh tiếng, còn mẹ là một nữ hoạ sĩ tài ba. Cũng như hắn, cậu có thể làm mê mẩn các cô nàng chỉ với cái cười mỉm, và trong trường thì tài năng cậu chỉ thua sau hắn. Dù sau cậu cũng là hội phó hội học sinh cơ mà. Trái với hắn, cậu rất dễ gần và thân thiện. Cứ nhưng tất cả nụ cười trên môi hắn đều chuyển qua cho cậu vậy. Cậu thấp hơn hắn một cái đầu, cũng không khoẻ như hắn. Nhưng cậu có một khả năng phi thường, đó là chưa lần nào phải vào thăm … bác sĩ mặc dù tối ngày cứ làm hắn phát điên lên. Từ đâu cậu có sức mạnh đó? Biết chết liền! [2] Cuộc đời của Ian hoàn toàn bị xáo trộn từ khi hắn bắt đầu năm thứ nhất cấp ba ở học viện VIP này. Nghe tên thì đủ biết, để được học ở đây không phải con nhà giàu thì cũng tài năng xuất chúng. Bởi học phí ở vào loại mắc nhất nước. Học viện có đủ từ cấp mẫu giáo đến sau đại học. Mười học sinh dẫn đầu ở mỗi cấp được miễn hoàn toàn tiền học phí. Và vào năm Ian học lớp 10 thì học viện này đón nhận một tên có thể làm kẻ không-thích-nói-nhiều như hắn phải quát mắng tối ngày. Tên đó không ai khác chính là Yuuya. Hắn chẳng hiểu sao mình lại không thể đập cho hắn một trận ra trò (Chứ ai tối ngày vừa chửi vừa đập người ta?). Vì gương mặt của cậu chăng? Đừng hiểu nhầm, Ian nói đây hoàn toàn theo nghĩa trong sáng nhất. Vì cậu giống người đó nên dù muốn hắn cũng không thể xuống tay? Hắn lắc đầu theo kiểu mặc-kệ-nó rồi bước nhanh lên cầu thang. Mở cánh cửa ở cuối đường, cậu hơi nheo mắt do một cơn gió bất ngờ thổi tới. Sân thượng lúc nào cũng yên tĩnh và khiến người ta có thể thư giản đầu óc. Vén lại tóc, theo thói quen, hắn rẽ trái, bước đến chỗ quen thuộc của mình, và thấy Yuuya. Cậu đang nằm tựa lưng vào tường, đầu hơi nghoẹo sang một bên ngủ ngon lành. Đúng, kể từ khi cậu xuất hiện thì đây không còn là giang sơn của một mình hắn nữa. Cuộc sống yên bình của hắn đã bị cậu khuấy động không thương tiếc. Ian thở dài, vén mớ tóc loà xoà trước mặt cậu sang một bên tai, và nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại của cậu một nụ hôn. Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh cậu, cốc lên đầu mình một cái rồi nhắm mắt lại, tự nguyền rủa bản thân. Đừng hiểu lầm nghe, hắn không thích cậu đâu, một chút cũng không. Ai biểu cậu giống người đó đến thế? Tại sao chứ ? Yêu và ghét, lằn ranh giữa chúng có lớn lắm không? Một cơn gió nhẹ thoảng qua, vài chiếc lá khô xoay tít trong không trung. Hay chính lòng hắn đang rối bời theo cơn gió? [Có những bí mật không bao giờ bật mí] [3] “Nè, biết tin gì chưa? Tiểu thư Rapunzel được cứu thoát rồi đấy!” “Tiểu thư Rapunzel? Có phải con gái của quan Đại học sĩ, ba năm trước bị mụ phù thủy Snake bắt không?” “Ừ, nghe nói Hoàng tử Claus và Công tử Raphael đã giết mụ phù thủy đó rồi, giờ ba người họ đang trên đường về Kinh đô” “Hình như trước đây tiểu thư Rapunzel có hôn ước với hoàng tử thì phải?” “Chính xác, tháng sau hôn lễ sẽ được tổ chức!” “Hoàng thượng chỉ có mỗi Hoàng tử Claus, xem ra ngôi vị Hoàng hậu tương lai chắc chắn thuộc về Tiểu thư Rapunzel rồi!” “Mà tuần trước Đại tư tế Sias vừa qua đời, có vẻ như Hoàng thượng đang muốn giao chức vụ đó cho Công tử Raphael.” “Chắc chắn rồi, tuy còn trẻ nhưng pháp thuật của Công tử chẳng mấy ai sánh nổi đâu. Hình như sau hôn lễ sẽ sắc phong cho Công tử luôn!” . . . Ngồi trong lâu đài, Rapunzel im lặng nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ, ánh mắt hướng về Khu rừng ma quái, nơi nàng đã ở suốt ba năm. Quyết định của nàng liệu có sai lầm? Nhưng còn biết phải làm gì? Nàng có quyền lựa chọn sao? Có một cái gì đó mằn mặn. Nhưng không rơi ra ngoài. Chỉ chảy vào tim. Raphael dựa vào cửa phòng, ánh mắt buồn bã nhìn cô gái với mái tóc dài óng ả. Rapunzel đang nghĩ gì? Đang muốn gì? Chàng biết hết. Còn chàng? Chàng muốn gì nhất? / Mi có thể làm gì cho người mi yêu thương nhất, hỡi con người có pháp thuật chẳng ai sánh bằng kia?…/ [4] Ian từ tốn bước vào lớp. May quá, Yuuya vẫn chưa vào, vậy là hắn được bình yên thêm vài phút nữa. Nhưng kể cũng hơi lạ, bình thường cậu vẫn đến sớm lắm kia mà. Sao hôm nay lại chả thấy đâu? Mà việc gì hắn phải quan tâm đến cậu? Cậu nghỉ hắn càng khỏe, đỡ tốn hơi … chửi bới. “Gì mà mặt như đưa đám vậy? Nhớ tôi hả?” Cái giọng kênh kênh khó ưa! Đích thị là Yuuya. “Ừ, nhớ. Nhớ lại xem kỉu nào là hợp nhất để dọng vô cái bản mặt cậu!” – hắn nhìn cậu cười một nụ cười đầy … sát khí. “Wah, mới sáng sớm mà được darling nhớ tới là hên nguyên ngày rồi. Phải đi mua dzé số mới được!” – cậu tươi như hoa. Và đương nhiên, hệ quả là … *bốp* “Oái, không chịu darling thì nói, người ta sửa lại là honey, việc gì phải dùng bạo lực chứ?” – cậu xoa xoa bụng “Muốn chết kỉu nào?” “Trên mộ cậu, heheh!” Ian không thèm tranh cãi nữa, mà liếc cậu có nữa con mắt, với ngụ ý giỏi-thì-nói-thêm-câu-nữa-coi. Cậu cũng không phải là không biết điều, và thầy giáo cũng mới vào lớp. Lỡ hắn nổi khùng lên thật thì toi. Đang chăm chú vào bài giảng, bỗng đâu có cơn gió thổi qua, một cánh hoa nào đấy lượn lờ trên không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống bàn cậu. Nhìn cánh hoa, không hiểu sao hình ảnh một cánh đồng bồ công anh trắng xoá chợt hiện ra trong trí óc. Cậu lắc đầu, chả hiểu nổi mình. Tự nhiên lại nghĩ ngợi đâu đâu! [5] “Ian-chan, cùng đến văn phòng hội nhé!” – cậu đứng trước mặt hắn và cười như mùa thu toả nắng. “Chết đi!!!” – hắn rít qua kẽ răng /dám gọi ông đây là “chan” huh/ “Gì mà hậm hực từ sáng đến tối thế, 1 nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ đoá!” “Bổ quá chảy máu mũi cho coi. Mà cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi là đủ bổ nguyên năm rồi!” “Sao được? Chúng ta ở kế nhà, ngồi kế bàn, cùng làm trong hội học sinh. Jờ làm sao không gặp mặt được đây?” “Đừng có làm vẻ mặt đó với tôi. Tránh ra!” Hắn đứng dậy đẩy mạnh cậu sang một bên rồi lạnh lùng bước đi. Cậu hơi chới với xém ngã, may mà giữ được thăng bằng. Thiệt tình, người gì đâu bạo lực thấy sợ !(chứ ai chọc hắn?). Cậu bước nhanh theo, khoát vai hắn bước ra khỏi lớp. Nhưng đương nhiên, cậu chỉ vừa kịp chạm vào đã bị hắn bộp cho một cái. Cậu xoa tay cười hì hì. Yuki đã chờ sẵn trước cửa lớp. Thấy Yuuya và Ian bước ra, cậu ta chạy ngay lại bên Yuuya và giành lấy cặp của cậu. Quá quen với vụ này, Yuuya thản nhiên để cậu ta xách dùm và tiếp tục vừa đi vừa chọc ghẹo Ian. Yuki học kế lớp hai người. Cậu ta hơi thấp hơn Yuuya một chút. Yuki không tham gia bất kỳ hoạt động ngoại khoá nào, cũng không là thành viên của hội học sinh. Nhưng người ta có thể thấy cậu ta ở bất cứ nơi nào có Yuuya. Đừng khinh thường Yuki. Trông ngoại hình thì có vẻ “mong manh dễ vỡ” nhưng thực tế thì chẳng món võ nào cậu ta không biết tới cả. Và dĩ nhiên là rất cừ. Yuki tự nhận là vệ sĩ của Yuuya. Nếu như mấy “đại ca” khác không dám động tới Ian là vì sợ hắn, thì họ cũng chả dám động tới Yuuya vì ngại Yuki. Ian đang khó chịu lắm. Mắc gì mà cái tên Yuki ấy cứ lẽo đẽo theo Yuuya hoài. Còn cái gã Yuuya, hắn mang gương mặt của người đó , vậy mà cứ đi chọc ghẹo, quậy phá lung tung. Thiệt là bực cả mình. Mà tên Yuki đó là ai nhỉ? Trong trí nhớ của hắn thì tên đó không hề tồn tại. Hắn lắc đầu. Thiệt tình! Bộ tất cả những ai xuất hiện xung quanh hắn và Yuuya đều phải tồn tại ở lúc đó sao? Mà nếu có thì chưa chắc đã có cùng diện mạo và giới tính như bây giờ. Với lại, hắn cũng chỉ có thể nhớ rõ được gương mặt của hai người. Người đó giờ ra sao nhỉ? Hắn tự hỏi. Diện mạo đã có thay đổi đôi chút. Chắc chắn. Vì hắn đã nhìn thấy gương mặt của người đó rồi. Nhưng còn tính tình? Có còn như những gì hắn nhớ? Nhưng thôi kệ, dù có ra sao hắn vẫn thích người đó , vẫn yêu người đó . Chỉ người đó thôi. Không một ai khác cả. …Dù đó có là Yuuya.
Truyện dài
Thời gian gửi bài: Mon Jun 18, 2012 1:49 am
posts : 41Points : 71thanked : 0Join date : 07/06/2012
Ánh nắng mờ nhạt của sớm đầu đông len lõi vào phòng, đậu hững hờ trên mái tóc. Ian mở mắt, hôn nhẹ lên trán, khẽ siết nhẹ vòng tay quanh tấm thân mảnh dẻ của Yuuya. Hơi thở nóng ấm của cậu phả đều đều vào ngực hắn. Hắn thấy lòng dâng lên một cái gì đó lâng lâng khó tả. Chỉ mấy hôm trước thôi, hắn và cậu cứ gặp là cãi chí choé cả lên. Rồi lễ hội trường, hắn đã cắm thanh gươm vào ngực cậu, sau đó tự đâm chính mình. Hắn chìm vào giấc mơ, cậu đuổi theo hắn. Cậu kéo hắn ra khỏi cơn mộng mị đó, để rồi hắn tỉnh lại và thực sự có được cậu trong vòng tay. Có lẽ thực tại cũng là một giấc mơ. Đời người vốn là một giấc mơ. Và trong bất kỳ giấc mơ nào của hắn cũng có cậu. Khẽ cựa người, Yuuya từ từ mở mắt, cười khi bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình, nụ cười yên bình hơn cả tia nắng sớm mai. “Một ngày tốt lành.” Hắn hôn nhẹ lên trán cậu, cậu cũng chồm lên hôn lại. “Hôm nay cậu muốn đi đâu?” – hắn hỏi “Đâu cũng được, nhưng đi tắm cái đã.” “Tắm chung không?” “Đừng dụ tôi! Tối qua cậu cũng đòi tắm chung, kết quả là…” – cậu ngoái lại nhìn trước khi đóng cửa phòng tắm – “Chừng nào cậu biết tự kiềm chế rồi hẵng nghĩ tới chuyện đó!” Hắn khúch khích cười. Thử hỏi có ai nhìn thấy người yêu mình không một mảnh vải che thân mà kiềm chế nỗi hông? Làm như sắt đá không bằng! Khoảng mười lăm phút sau, cánh cửa phòng tắm bật mở “Tắm nhanh đi, nằm đó nướng hoài, khét nghẹt bây giờ!” – cậu vừa lau tóc vừa trêu hắn “Khét cũng có cậu lo, sợ gì?” – hắn bước tới ôm lấy cậu – “Thơm quá!” “Đi tắm đi, nhiều chuyện.” – cậu thúc nhẹ vào bụng hắn – “Còn lề mề là tôi đi một mình à!” “Nỡ sao?” “Sao lại không nào?” – cậu đẩy hắn vào phòng tắm, đóng cửa lại – “Nhanh đi!” Hắn cởi bỏ quần áo, vặn vòi sen, vừa gội đầu vừa ư hử một bài nhạc mà hắn tâm đắc. Bên ngoài cậu cũng đang hát. Tâm trạng rất tốt. Họ bắt đầu ngày mới bằng nụ cười rạng rỡ trên môi. ========== Họ cùng dạo quanh những con đường nhạt nắng mùa đông. Còn hơn hai mươi ngày nữa mới đến giáng sinh nhưng khắp các cửa hiệu, cây thông, trái châu, ngôi sao, quần áo ông già noel và đủ thứ linh tinh khác dùng cho dịp lễ đã được bày bán sôi nổi. Và trong cái không khí háo hức của những con người xa lạ, có hai kẻ bước bên nhau tận hưởng thế giới của riêng mình. Nụ cười của cậu rạng ngời như ánh nắng, đáng yêu và rất ấm, ăn đứt cái ánh vàng nhợt nhạt lạnh lẽo đang toả khắp nhân gian. Danh hiệu “Hoàng tử băng giá” làm bằng băng ở nam cực, bảo quản trong … tủ lạnh để âm cả mấy trăm độ C (có loại tủ lạnh đó không ta?) của hắn đã bị nụ cười của cậu làm tan chảy trong vòng chưa đến hai mươi bốn giờ, tính từ lúc hắn tỉnh lại đến ngay thời điểm này. Ở mãi trong thành phố cũng chán, sau khi ăn trưa xong, Ian chở cậu ra ngoại ô bằng môtô. Đi môtô thoải mái hơn xe hơi nhiều, lại có thể tự do đến rất nhiều nơi. Họ dừng lại ở giữa một cây cầu cũng khá to và đẹp, cùng nhau ngắm dòng nước trong vắt mùa đông đang len lỏi dưới chân cầu. “Nơi đây mà ngắm tuyết rơi là số một.” “Vậy giáng sinh tụi mình sẽ đến đây.” “Hứa chắc nhé?!” “Uh.” Hắn gật đầu cam chắc, đan những ngón tay vào tóc cậu. Mát rượi. Hắn nhìn quanh, rồi cúi xuống hôn cậu. Cái hôn vội vã, rất ấm. Hắn thèm được hôn đôi môi mềm ấy lâu hơn nữa, nhưng đang ở ngoài, cậu sẽ giận. Họ tìm xuống dọc bờ sông, có một cây cổ thụ rất to. Cậu dựa vào người hắn, để cho thời gian trôi. “Chiều rồi nhỉ?” “Uh.” “Muốn về chưa?” “Chút nữa đi.” “Uh.” “…” “Này, hồi cậu muốn ăn gì?” “Gì cậu thích là được!” “…” “…” “Chà, mốt là hết ngày nghỉ rồi nhỉ?” “…” “Để xem lần này Giáng sinh tổ chức ra sao.” “…” “Mà trường mình khoái mấy vụ lễ lộc này ghê, xong lễ hội trường chưa bao lâu là đến Noel, vậy mà cũng tổ chức um sùm. Chỉ khổ cho Hội học sinh tụi mình thôi…” “…” “Yuuya?” “…” “Yuuya?!” – hắn lo lắng nhìn sang vai mình, cậu vẫn dựa vào vai hắn, nhắm mắt – “Này, ngủ gật hả?” Có gì đó rất khác. Lạnh. Hắn nghe cái lạnh đang lan toả trên người mình. Cái lạnh từ chỗ tiếp xúc giữa hắn với thân thể cậu. “Cậu sao vậy? Yuuya!? YUUYA!!!” Hắn lay mạnh người cậu, cậu vẫn im lặng, mi mắt không hề động đậy. Sao không trả lời hắn? Không nghe hắn gọi sao? Hắn đang gào thét tên cậu này, Yuuya! Gương mặt cậu vẫn thế, đẹp và bình yên, khóe môi như còn để lại một nụ cười. Nhưng… …Lạnh lắm. Hắn ôm chặt lấy nhưng cậu vẫn lạnh.Tim… Nhịp tim? Hắn không hề nghe thấy! … Hơi thở? Hắn không cảm nhận được! Hắn vội ấn mạnh vào lồng ngực, rồi thổi hơi vào miệng cậu…Không tác dụng! Tay hắn run lên, cả người hắn run lên, cắn chặt môi. Không thể chở cậu bằng môtô trong tình trạng này được, hắn bế cậu dậy, chạy nhanh về nội thành. Cái lạnh cứ không ngừng tác động vào da thịt. Lạnh. Và lạnh… [43] Hờ hững… Lạnh nhạt… Tôi cảm nhận được… Tại sao? Đơn giản….Chuyện đó rất đơn giản…Nhưng đến giờ tôi mới biết… …Vì tôi khác họ. Cha…mẹ…anh…chị…em…Tôi khác họ. Tôi đã quen với màu đen nâu bóng mượt trên người họ, màu trắng chỉ có ở đầu và đuôi. Mắt tôi quen như thế… Rồi một ngày nhìn lại…tôi thấy mình…màu trắng…Trắng lắm….trắng nhất mà tôi từng được biết… Sự tồn tại của tôi là một sai lầm…? . . . “Đây là chim gì vậy trời?” “Ai biết, thấy giống giống đại bàng.” “Nhưng trắng từ đầu tới đuôi?” “Đại bàng trắng à? Hiếm nha!” “Hay đem dâng cho Kiriva vương đi?” “Uh.” Đó là những gì tôi lờ mờ nghe thấy. Rồi khi hoàn toàn tỉnh táo, tôi thấy mình đang trong một cái lòng sắt. Đen. Tương phản với màu trắng… Tôi được chuyển sang một cái lồng to hơn, nghe họ nói nó được mạ bằng vàng. Chả bận tâm. Vàng hay sắt có gì khác nhau? Đều là những thứ khép chặt lại khoảng không quanh tôi. Di chuyển. Không phải tôi, mà là họ. Và họ mang tôi theo. Ngày qua ngày tôi chỉ biết ăn, ngủ, thỉnh thoảng vỗ cánh trong cái không gian màu vàng nhỏ bé. Rất nhỏ bé. Và tôi cũng nhỏ bé. Tôi biết bầu trời chưa đến một năm. Đẹp. Lộng lẫy. Tôi cũng không biết nó có thật lộng lẫy không. Vì so với chỗ được gọi là “hoàng cung” mà bọn người bắt tôi đem tôi đến thì “hoàng cung” này to và tráng lệ hơn nhiều. Sứ giả của vị “Hoàng đế” lần trước đem tôi vào điện, gặp một “Hoàng đế” khác. À, hình như “Hoàng đế” kia tặng tôi cho “Hoàng đế” này. Thì đã sao? Tôi tự hỏi liệu họ có tống tôi sang một cái lồng khác to hơn không? Cái lồng chứa tôi đang trong tay người hầu cận của Hoàng đế. Anh ta ngoan ngoãn chậm rãi bước sau ông. Hoàng đế dừng lại ở hoa viên. Ông gặp một cậu nhóc tóc nâu, và tặng tôi cho cậu ta. Hình như đó là con ông ấy, được gọi là Hoàng tử. Cha con ư? Tình thân? Đó là thứ tôi thường nghe bọn người quanh tôi nói, nhưng thật chẳng tài nào hiểu nổi. Hoàng tử có vẻ vui lắm. Người hầu của cậu ta cầm lấy chiếc lồng, rồi vội vã bước theo. Vậy ra hoàng cung là nơi có những người đi trước và những người lặng lẽ theo sau. Tôi được vào trong một cỗ xe ngựa to và đẹp. Hoàng tử ngồi đối diện, nhìn tôi. Tôi đang được đặt cùng băng ghế với viên hầu cận của cậu ta. “Nó đẹp quá hen, Alan?” “Vâng ạ.” “Chắc Raphael thích lắm?!” “Vâng.” Raphael? Lại là ai nữa đây? Tôi lại sắp bị cho đi nữa à? Tặng qua tặng lại? Tôi tồn tại là vì thế ư? Lần này Hoàng tử đích thân cầm lấy cái lồng chạy nhanh vào một lâu đài. Không to và nguy nga như “hoàng cung”, nhưng toà lâu đài này mang một vẻ đẹp riêng, đơn giản và sang trọng. Hoàng tử nói gì đấy với một người đàn ông, tôi không để ý cho lắm, rồi lại hấp tấp bước đi. Cậu ta đến một khu khá yên tĩnh. “Raphael!” – Hoàng tử gọi khẽ, thật ra cậu cũng không cần phải nhỏ tiếng vì nơi này chỉ có mỗi Raphael, nhưng Raphael không thích người khác to tiếng trong thư viện. Vậy ra đó là “Raphael” à? “Hoàng tử?!” – Raphael quay lại, nụ cười xinh đẹp nở nhẹ trên môi – “Sao ngài lại đến đây?” “Nè.” – Hoàng tử giơ cao chiếc lồng vàng nhốt con chim trắng “Chúng ta ra ngoài đi.” Raphael sánh bước cùng Hoàng tử. Hai người đến khu vườn phía sau thư viện, chọn ngồi dưới bóng một cây sồi to “Cậu thấy con chim này thế nào?” “Đẹp lắm, là đại bàng con à?” “Ừ, một chư hầu nào đó mới dâng lên cho Phụ hoàng. Nó màu trắng, ngộ hen?” Lại nữa, tôi đã chán ngáy cái cảnh người ta bàn tán về bộ lông của mình. “Ờ, lần đầu mới thấy đó.” “Vậy ngài đặt tên cho nó chưa?” Tên ư? Đúng rồi, hình như đó là thứ người ta dùng để gọi nhau. Vậy tôi cũng sẽ có tên? “Chưa, nhưng ta tính gọi nó là Snow White.” “Snow White? Bạch tuyết à? Hahaha” – Raphael phì cười – “Hoàng tử, đây là một “công tử” khôi ngô chứ không phải “tiểu thư” đâu!” Bạch Tuyết? Tuyết là gì thế? Tôi chưa từng nhìn thấy, nhưng theo biểu hiện của “Raphael” thì có lẽ đó chẳng phải là một cái tên hay ho gì cho lắm. “Vậy à, sao cậu biết? Ta thấy nó giống “tiểu thư” hơn. Nó màu trắng!” “Chẳng nhẽ loài vật nào màu trắng cũng là “tiểu thư” cả à?” “Cũng không phải? Nhưng sau cậu biết nó là “công tử” chứ?” “Linh cảm thôi.” “Xìa, vậy cũng nói. Ta vẫn thích tên Bạch Tuyết.” “Tên đó ủy mị quá. Tôi nghĩ Bạch Phong sẽ hơn chứ?” “Bạch Tuyết!” “Bạch Phong!” – Raphael cầm lồng chim lên hỏi nhỏ – “Ta gọi chú mày là “Bạch Phong” nhé? Chịu không?” Phong? Lại một từ lạ hoắc! Nhưng nghe có vẻ hay hay. Chắc nó hay hơn “tuyết”. Đành vậy! Bạch Phong thì Bạch Phong. Tôi hơi khẽ động đậy đôi cánh, phát ra tí âm thanh cho họ biết tôi chấp nhận. Không hiểu sao nhưng tôi lại thấy có thiện cảm với cái người tên “Raphael” này. Raphael nhoẻn miệng cười, quay sang Hoàng tử “Thấy chưa, Bạch Phong đồng ý rồi đó!” “Thôi được, ta chịu thua cậu!” – Hoàng tử chưa bao giờ thắng nổi nụ cười của Raphael cả – “Này, tặng nó cho cậu đấy, chịu không?” Sau một hồi nói qua nói lại sao đó, cuối cùng “Raphael” cũng nhận tôi. Và có lẽ thời gian bên Raphael là những gì đẹp nhất mà tôi may mắn có được. Raphael chăm sóc tôi, rất chu đáo và cẩn thận. Tôi cảm nhận được ở ngài tình thương và sự quan tâm thật sự, không phải chỉ vì nghĩa vụ như bọn người hầu của vị Hoàng đế đầu tiên sở hữu tôi. Đích thân Raphael cho tôi ăn, thay nước uống mỗi ngày. Những lúc rãnh, ngài ấy đến và trò chuyện với tôi. Ngài tâm sự rất nhiều thứ, tôi không hiểu hết được. Yêu là gì? Ngài nói có lẽ ngài yêu Hoàng tử, nhưng lại ngay lập tức phản bác lời mình, bởi chuyện đó không thể nào xảy ra. Nhưng sao lại không thể? Rồi một hôm Raphael mở cửa lồng, đem tôi ra ngoài. Ngài bảo tôi là một con đại bàng dũng mãnh, hẳn sẽ buồn lắm nếu cứ bị giam trong cái không gian chật hẹp đó. Tôi được ngài và một người trung niên huấn luyện. Tôi được dạy cách nghe tín hiệu từ ngài, cách săn mồi và nhiều thứ khác nữa. Sau một thời gian, ngài cho tôi tự do bay lượn trên bầu trời. Tôi giang rộng đôi cánh, thích thú tận hưởng bầu trời trong xanh cùng sự tự do mới lạ… …Tự do? Đúng, đó chẳng phải là thứ tôi luôn mong muốn sao? Giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt! Tôi vỗ mạnh đôi cánh, bay thật nhanh khỏi nơi có ánh mắt đang dõi theo mình…Đôi mắt? Đôi mắt buồn và đẹp của ngài, đôi mắt như ẩn chứa cả bầu trời xanh rộng lớn…Tôi sẽ vĩnh viễn rời xa đôi mắt ấy ư? Raphael rất hay cười, nhưng chỉ là ngài đang cố giấu những tâm sự trong lòng thôi! Hay lo nghĩ cho người khác và rất dễ bị tổn thương, đó là “chủ nhân” mà tôi biết. Sẽ ra sao nếu tôi rời đi? Ngài sẽ tâm sự với ai? Ai sẽ mổ nhẹ vào tay để an ủi ngài? Ai sẽ rúc vào người để ngài vuốt ve và thấy lòng thư giản? Nếu đó không phải là tôi…? Không, chỉ có tôi mới làm được điều đó thôi, ngài chỉ quý mến mình tôi, chỉ có tôi mới giúp ngài được bình yên! Tôi chao cánh đổi hướng, cố bay thật nhanh về với ngài. Ngài đang đứng đó, đôi mắt buồn nhìn lên khoảng trời xanh rộng. Và thấy tôi, đôi mắt ấy sáng lên niềm vui như ánh nắng ấm áp của mùa xuân, ngài ôm tôi vào lòng “Ta biết ngươi sẽ không bỏ ta mà!” Xin lỗi chủ nhân, tôi đã có ý nghĩ sẽ ra đi. Nhưng không thế nữa đâu, tôi sẽ mãi bên cạnh để bảo vệ ngài, cho đến ngày tôi không còn được thấy bầu trời nữa. . . . Vô dụng. Tôi là kẻ vô dụng nhất trần đời! Tôi không cứu được Rapunzel, em gái ngài. Tôi không giữ được nụ cười trên môi ngài… …Nhưng hắn làm được, kẻ mọi người gọi là Hoàng tử. Ngài yêu hắn. Ngài không còn trốn tránh nữa. Ngài nói thẳng với tôi là ngài yêu hắn. Biết được tình cảm trong lòng mình, ngài phải vui mới đúng chứ? Sao ánh mắt ngài lại càng thấm đượm nỗi buồn? Không hiểu, tôi không hiểu gì cả! Yêu là sao chứ? Yêu đau đớn đến thế ư? Vậy sao ngài không dẹp nó sang một bên, như khi tôi gặp phải con mồi mình không thích? . . . Ngài khóc. Lần đầu tôi thấy ngài khóc. Hắn chỉ xem ngài là thế thân… “Thế thân” là gì? Không biết. Nhưng ngài buồn thế hẳn đó phải là một điều rất tồi tệ. Ngài tâm sự với tôi nhiều hơn. Tôi cũng đã hiểu được nhiều thứ hơn. Duy chỉ có một điều… …Vì sao ngài vẫn cứ yêu hắn? Tôi ghét hắn. Tôi căm hận hắn. Tôi cám ơn vì hắn đã đem tôi đến với ngài. Nhưng tôi không bao giờ tha thứ cho hắn. Ngài cười vì hắn, còn hắn lại làm ngài khóc…
Truyện dài
Thời gian gửi bài: Mon Jun 18, 2012 1:49 am
posts : 41Points : 71thanked : 0Join date : 07/06/2012
http://thuvientruyen.info/truyen-dai/the-secret/ P/s: •Boss™: truyện dài cũng cho xin cái name nha pạn !! Các chap giữa chuyện pạn chuyển từ [1]-[2]-[3] sang màu [1]-[2]-[3] cho mọi người dễ đọc nhé ! Tks ~~